Dù đang dịp nghỉ hè, nhưng ba má tôi cũng gởi tôi vào Sài Gòn học. Ba má tôi nói Sài Gòn có nhiều thầy giỏi có thể luyện thi đại học cho tôi. Thật ra ba má tôi chỉ muốn tôi xa Linh, cô em con dì và cũng là người yêu của tôi. Tôi trọ học tại nhà bà Tuyết, một người quen thân. Bà Tuyết có căn nhà khá rộng cho học sinh thuê và nấu cơm tháng cho họ.
Có đến trên 10 học sinh nam nữ ăn ở tại đây, nhưng họ đã về quê hết rồi. Thật là buồn khi ngồi một mình trong căn nhà đìu hiu nhìn những cơn mưa thất thường ào tới, nhìn những vũng nước đọng trên con đường tráng nhựa lồi lõm, nhìn những hàng cây ủ rũ ven đường...Tất cả đều buồn bã như tâm hồn tôi. Thật là "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" ! Tôi đang ngồi nhìn cảnh vật thì nghe có tiếng bà Tuyết từ phía sau nhà bếp: - Cậu Minh xuống ăn cơm mau lên. - Cái bà Tuyết này lúc nào cũng như đang bị cháy nhà.
Tôi vừa lẩm bẩm vừa đi ra nhà sau. Thấy mâm cơm ngon lành quá, nào là thịt bò xào, nào là canh chua, nào là trứng rán..., tôi vội ngồi xuống bàn cầm đũa ăn, vừa ăn vừa mời cho phải phép: - Mời dì dùng cơm - Dì mới ăn xong, con cứ ăn đi. Tôi không khách sáo nữa, ăn một mạch gần sạch cả mâm cơm. Bà Tuyết nói: - Thanh niên khoẻ thật. Cháu nói cháu mấy tuổi dì quên mất. - Năm nay cháu đúng 17. - À, mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Đã có cô nào chưa ? Tôi mỉm cười nói: - Cháu chưa nghĩ đến chuyện đó. - Chưa nghĩ. Nói láo. Bộ tao không thấy sao. Tôi ngạc nhiên nói thầm: - Mình có quen cô nào ở Sài Gòn đâu, có cặp kè với ai ở đây đâu. Tôi đánh bạo hỏi : - Dì thấy gì ? - Tao thấy mầy... - Hồi nào, với ai? - Hôm qua, với...mầy. - Sao ? - Thì ở trong buồng tắm đó. Xin lỗi, dì không tọc mạch đâu, nhưng tình cờ dì thấy. Mầy mãi mê quá, quên đóng cửa, quên cả để ý đến người chung quanh. Con làm vậy rất hại sức khỏe, mất tự nhiên. Tìm một con nhỏ nào đi. Thiếu gì. Tôi nói : - Ở đâu mà tìm cho ra. - À, để xem..Hay là...Tánh dì hay nói thẳng, có gì nói nấy. Nếu dì nói nghe không lọt tai thì xem như chưa hề nghe dì nói. - Dì cứ nói. - Con hãy nói hết sức thành thật. Xong rồi dì sẽ nói qua chuyện con. Con thấy dì có thể tái giá được không ? Hay là dì già quá, không ai thèm lấy ? - Dì mà già chi. Hình như năm nay dì 45 tuổi. Nghe nói có nhiều phụ nữ đến...70 còn có bồ mà. - Nhưng con thấy dì ra sao? Có còn hấp dẫn đàn ông không? - Sao lại không. Người dì cao ráo, nước da trắng, mặt đẹp, hai cặp giò như ..các cô hoa hậu, lại thêm cái ngực...Bộ dì tưởng con không thấy dì ở trần sao... Đôi khi dì cũng quên đóng cửa buồng tắm. Bà chủ nhà đỏ mặt nói : - Thằng ranh con. - Thôi, con không nói nữa đâu. - Nói nữa đi. - Con xin lỗi dì nghe. Vì thấy dì ở trần mà con chịu không nổi, phải vô buồng tắm... - Hiểu rồi. Thôi cứ như thế này...Mà thôi, không nói đâu. - Dì cứ nói đi. Con biết tánh dì thẳng thắn mà. - Thôi, thôi, không nói. Bà Tuyết đứng dậy định đi ra nhà sau. Tôi níu bà ta lại: - Nói đi. Bà Tuyết ngập ngừng một lát rồi nói : - Thôi, được rồi. Dì đề nghị như thế này. Dì ...giúp con, con... giúp dì. Con biết là dì góa chồng 6 năm nay rồi. Dì rất cám ơn con nếu thỉnh thoảng con... ngủ với dì, một tuần chừng 2 lần. Dì ...dì sẽ không lấy tiền ăn ở.
Đúng số tôi là số luôn luôn có đàn bà ...Đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh. Tuy bà Tuyết lớn tuổi, nhưng cái đó hề gì, nhất là khi bà Tuyết là một phụ nữ đẹp và sẳn sàng. Tôi cũng có nghe phong phanh người ta nói về tánh dâm của bà Tuyết, nhưng tôi không ngờ người đàn bà lớn hơn tôi gần 30 tuổi này lại khéo dẫn dắt câu chuyện đến chỗ bất ngờ thích thú như vậy. Tôi hỏi : - Bắt đầu từ lúc nào ? - Ngay bây giờ. - Vâng. Tôi nói xong, mạnh dạn thò cả hai tay vào ngực bà Tuyết và vo vo đôi vú mướp đồ sộ, vẫn còn săn cứng không thua gì đôi vú của một thiếu nữ. Thấy tôi có vẻ hùng hổ quá, bà Tuyết nói : - Minh hãy từ từ. Đối với phụ nữ, đừng quá hấp tấp. Hãy hôn ngực dì đi...sờ ở dưới đi . Đúng rồi . Ôi chao, đã quá...quá...ướt hết sì líp rồi nè...
Tôi không thể chần chờ được nữa. Bà già ở thuê đi chợ sắp về rồi, phải giải quyết gấp vấn đề sinh lý. Một thằng con trai sung sức và dâm như tôi làm sao chịu nổi khi hơn tháng rồi không được gần đàn bà. Tôi lôi bà chủ vào phòng, khóa cửa lại. Tôi thô bạo đè bà ta xuống giường, thô bạo tụt quần bà ta ra, thô bạo cởi tung chiếc sì líp, cái áo, cái nịt vú và nhìn khắp thân thể người đàn bà lớn tuổi này xem có gì khác hơn các người phụ nữ trẻ không. Rõ ràng là có khác lạ, nghĩa là nó hấp dẫn theo một khía cạnh khác, làm cho tôi say mê thêm. Cặp vú mướp đồ sộ, giống như một thứ trái cây đã chín mùi, da không mịn màng lắm nhưng còn rát săn chắc, cái bụng có một nếp nhăn mờ vì đã qua một lần sinh nở, cái mu khá cao có rất nhiều lông . Tôi vừa nuốt nước bọt vừa cho cu vào lồn bà Tuyết nắt lia lịa. Cái lồn không rộng, cu tôi lại khá lớn, nên đụ sướng quá, sít rịt như có ai bóp. Thỉnh thoảng bà Tuyết lại làm cho lồn nhép nhép, khiến tôi chỉ muốn trào ra, nhưng cố nhịn. Chúng tôi ôm nhau đụ hơn nửa giờ mà bà già ở thuê vẫn chưa về. Tôi hỏi bà chủ : - Dì muốn ra chưa ? - Để hai người cùng ra một lần đi.
Bà chủ nói xong, vặn người, nẩy đít, ôm chặc lấy tôi. Tôi cũng làm như vậy và bắn tinh khí ra. Tôi mệt quá, định nằm lăn ra giường thì bà Tuyết nói : - Nằm trên người dì thêm chút nữa đi. Sao hấp tấp qúa vậy.
Tôi lại tiếp tục nằm trên bụng bà ta. Tôi mơ mơ màng màng rồi cứ trần truồng như vậy mà ngủ cho đến chiều tối. Lúc thức dậy tôi không thấy bà Tuyết đâu cả. Nhưng một lát sau bà ta vào phòng tôi với một ly cam vắt trên tay. Tôi hỏi: - Bà già đâu rồi? - Xin phép về nhà rồi.
Chúng tôi lại tự do thoải mái như một cặp vợ chồng. Chúng tôi nằm trên giường đùa nhau như hai đứa trẻ. Bà chủ lấy tay mân mê cu của tôi và hỏi : - Sao to vậy ? - Trời sinh vậy. Tôi trả lời và lấy tay chỉ vào cặp vú bà Tuyết hỏi: - Sao to vậy ? - Trời sinh vậy. Chúng tôi ôm nhau cười, xong rồi lại hôn nhau. Bà Tuyết nói: - Trường có xa không? - Xa. Không biết đi học bằng phương tiện gì đây ? - Mua Honda mà đi. - Không đủ tiền. - Đây cho mượn. - Sao giúp Minh nhiều quá vậy ? - Chuyện nhỏ. Còn giúp nhiều hơn nữa kia. - Giúp gì ? - Đây không ấm ớ đâu, nói thẳng luôn. - Cứ nói đi. - Nếu không chịu thì thôi. Coi như không nói. - Thôi đừng vòng vo nữa. Cứ nói đi. - Muốn làm ...trai chơi không ? - Trai chơi là gì ? - Có gái chơi thì có trai chơi. Nam nữ bình quyền mà. - Có phải muốn nói làm đĩ đực không ? - Đúng. - Ai chơi mà làm. Ngoài ra rủi gặp mấy con mẹ xấu như ma, làm sao lên được mà ...đụ. - Đây lựa cho, với điều kiện là đừng quên đây. Hãy ở lại đây cho tới khi tốt nghiệp, đừng đi đâu cả. Chịu không ? - Chịu. Nhưng chơi không hay là có tiền ? - Sao khờ vậy. Làm tiền thì phải lấy tiền. Không những có tiền mà còn có nhiều nữa. - Bà nào đẹp, miễn phí. - Không cần thiết. Toàn mấy bà giàu cả. Tối mai sẽ có một bà, vợ giám đốc công ty cổ phần thương mại SEASIA. Nhưng Minh phải giả vờ mới được. - Giả vờ gì ? - Làm bộ còn trai tơ. Khéo chiều ý bà ta, bảo đảm có thể mua được nửa cái xe Dream Nhật. - Đề nghị tuyệt hay.
Tối hôm sau, trong lúc tôi đang ngồi làm bài tập thì có tiếng chuông gọi cửa. Bà Tuyết nhanh chân chạy ra mở cổng. Môt phụ nữ bước vào nhà. Bà ta chỉ thoáng quay mặt về phía tôi rồi cùng bà chủ đi ra nhà sau. Tôi hồi hộp nhìn theo bà khách. "Chắc đây là bà vợ ông Giám Đốc Công Ty Thương Mại Cổ Phần SEASIA". Tôi nghĩ vậy rồi giả vờ cắm cúi làm bài, trí óc chỉ nghĩ đến bà khách. Bà ta có một thân hình thật khêu gợi với dáng đi uyển chuyển và quý phái. Tôi không nhìn rõ mặt bà ta được vì khuôn mặt hầu như bị che lấp hết bởi cái mũ rộng vành.
Chừng 10 phút sau, bà Tuyết đến nói nhỏ với tôi : - Đó là bà giám đốc. Dì đã nói với bà ấy rồi. Bây giờ dì đi có việc, ngày mai mới về. Bà Tuyết trang điểm qua loa rồi dắt chiếc xe Dream đi. Sau khi bà Tuyết đi rồi tôi vẫn ngồi giả vờ tiếp tục làm bài. Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, rồi nửa giờ trôi qua, bà khách vẫn tỉnh bơ ngồi xem báo. Một lát sau bà ho khẻ một tiếng rồi nói : - Có bài xì không ? Tôi nói : - Dạ có. - Cho mượn đi.
Tôi đi lấy bộ bài xì đưa cho bà ta. Bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt người phụ nữ. Đó là một khuôn mặt đẹp tuyệt vời, với nét trang nghiêm và hiền diệu. Bà ta trạc 35 tuổi, trông rất sang trọng với những trang sức và mùi nước hoa đắt tiền. Bà ta cầm bộ bài, đăm đăm nhìn tôi và nói : - Nóng quá ! Tắm cái đã. Hay là em tắm trước đi. - Chị tắm đi. Em qua phòng tắm bên kia. Tôi vào phòng tắm. Tắm xong tôi lên nhà trên ngồi đợi. Một lát sau bà ta từ phòng tắm đi ra với bộ đồ pyjama rất kín đáo và hỏi tôi : - Tên là Minh phải không ? Em mấy tuổi ? - Dạ 17 - Tốt. Chắc em biết đánh bài cào ? - Bài cào ai mà không biết. - Vào trong này chơi bài đi ! Bà ta nói xong, đứng dậy đi vào phòng ngủ của tôi một cách rất tự nhiên. Tôi hồi hộp theo sau. Bà ta leo lên giường, ngồi xếp bằng và xóc bài. Tôi cũng leo lên giường và ngồi đối diện. Tôi hỏi: - Đánh không thôi sao? - Em muốn đánh ăn tiền, búng tai hay quẹt lọ nồi? - Em không dám đánh ăn tiền với chị đâu, - Búng tai hả? - Đau chết. - Thế thì xuống bếp lấy cái nồi... - Hay là lấy ống sáp môi của chị ? Bà khách cười, phô những chiếc răng trắng như những viên ngọc : - Tuyệt ! Em thật là giàu sáng kiến.
Bà khách lấy ống sáp môi ra bỏ trên giường. Lúc đầu chúng tôi chơi bài cào, lát sau lại chơi xì phé và xập xám. Thế rồi sau một tiếng đồng hồ sát phạt nhau, chúng tôi người nào cũng dính đầy sáp môi trên mặt. Chúng tôi nhìn nhau cười ré lên như hai đứa trẻ. Bà khách nói: - Chị tên là Chi Mai. Từ ngày có chồng chị chưa bao giờ vui như hôm nay. Thế là chúng tôi thân nhau. Chúng tôi lục tung các thứ rau, thịt, cá... mà bà Tuyết để trong tủ lạnh đem ra nấu nướng và ăn chung với nhau. Ăn xong, chúng tôi lại đem bài ra bói, rồi lại chơi xập xám. Chị Mai nói: - Chơi bài khơi khơi như thế này chán thấy mồ. - Vậy chị muốn chơi ...kiểu gì ? - Cũng bợm quá nhỉ. Vậy mà cứ tưởng ngây thơ. Không phải "kiểu gì" mà là "ăn gì". Được rồi, chơi "bài ăn da" đi ! - - - - Nghĩa là sao? - Nghĩa là ai thua, phải ...phải...cởi áo quần ra, mỗi lần thua cởi một món quần hay áo tuỳ ý. Ai cởi hết áo quần trước là thua. - Chị muốn nói ai trần truồng như nhộng trong khi người kia vẫn còn mặc một món đồ trên người là thua phải không ? Được, em chịu liền. Nhưng hình như chị mặc trong người đến 4 món: áo, quần, xú- chiêng, xì - líp, trong khi em chỉ có 3 món trên người vì em không mặt áo lót. Như vậy không công bình. - Chà, em quan sát chị hơi kỹ đó. Sẽ tính như em mặc 4 món thôi, nghĩa là một lần em thua khỏi cởi. - Đồng ý. Nhưng không được ăn gian. - Ai thèm ăn gian. - Nhưng người thắng cuộc thì có lợi gì ? Hay chỉ nhìn khơi khơi như vậy thôi ? - Nhìn đủ ...sướng rồi còn muốn gì nữa. - Không, em muốn sau đó đánh thêm một "ván bài lật ngửa" nữa. Em muốn nói cụ thể là nếu cái người trần truồng như nhộng đó bị thua thì nằm ngửa ra cho người kia... - Quỷ thật. Trong đầu em cứ nghĩ là chị thua. Nếu em thua thì em nằm ngửa hay sấp ? Nếu chị thắng thì em tưởng là chị sẽ ...làm gì em sao ? Tôi thất vọng nghĩ :"Vậy thì chị ấy tới đây làm gì. Có thật như bà Tuyết nói không? ". Tôi rầu rầu nói: - Nếu chị thắng thì chị búng tai em . - Được, hạ hồi phân giải. - Rồi, bắt đầu đi.
Chi Mai rút bài và nặng bài giống như một tay chuyên nghiệp. Tôi cũng rút 3 cây bài lên xem: chín nút. Tôi mỉm cười để bài xuống giường. Chi Mai nói: - Khui.
Cả hai đều trình bài ra : Người nào cũng đều chín nút. Thế là huề, chẳng ai phải cởi đồ ra cả. Lần thứ nhì tôi được 7 nút, Chi Mai 8 nút. Thế là tôi thua. Tôi định cởi cái áo sơ mi ra nhưng Chi Mai nói : - Khỏi, coi như em đã mặc 4 món đồ và cởi ra bớt một món rồi, còn lại ba. Ván bài thứ ba tôi lại thua. Tôi cởi chiếc áo sơ mi ra. Chi Mai đăm đăm nhìn bộ ngực trẻ trung và nở nang của tôi. Tôi thấy hình như chị ấy đang nuốt nước bọt. Ván bài thứ tư tôi thắng. Thấy Chi Mai có vẻ ngần ngừ, tôi nói : - Chị muốn ăn gian hả? - Không đâu. Nhưng em phải để chị chuẩn bị...tinh thần. Dù sao chị cũng là phụ nữ.
Chi Mai nói xong, chần chừ một lát rồi từ từ nằm nghiêng qua một bên định cởi quần ra nhưng chiếc quần quái ác lại cột giây thắt nút theo kiẻu gì đó không mở ra được. Chị nói : - Em cho chị mượn cái kéo hay con dao cũng được. Tôi đi lấy cây kéo đưa cho chị. Chị cắt sợi giây lưng quần một cách nhanh nhẩu và cởi quần ra. Tim tôi như muốn vọt ra ngoài. Ôi cặp chân và cặp đùi mới đẹp làm sao ! Chúng thon và trắng như tuyết. Tôi hồi hộp nghĩ không lẽ chị ấy muốn mình làm liền sao? Ô không, chị này khôn thật. Khi ngồi lên, cái áo khá dài che hết cả chiếc xì- líp. Ván thứ năm, Chi Mai lại thua. Tôi mỉm cười nói: - Chắc lần này chị không dám cởi cái...ở dưới đâu.
Sau một lát im lặng và chần chừ, Chi Mai nằm nghiêng người, rồi tụt xì - líp ra. Chiếc xì- líp màu hồng nhạt, mỏng tanh và nhỏ xíu. Cái áo vẫn che kín cửa ngõ thiên đường. Tôi vừa nhìn cặp đùi của Chi Mai vừa lẩm bẩm : " Chị này khôn thật. Cái áo rộng thật là lợi hại " Ván thứ sáu, tôi thua. Tôi nằm nghiêng xuống và cởi cái quần dài ra, xong chồm người về phía trước, cố ý che dấu bớt con cu to dài đang đội cái xì- líp lên, căng cứng. Chi Mai liếc nhìn vào háng tôi, mặt đỏ như gất. Ván thứ bảy Chi Mai thua. Tôi nói: - Lần này chắc chị không dấu đâu được cả. Chị đỏ mặt nói: - Chấp nhận. Cái gì đến sẽ đến. Chị nói xong, cời cái áo ra. Trời ơi ! Sao trời sinh ra một phụ nữ đẹp như vậy. nước da trắng, đôi bờ vai hơi xuôi, cặp vú lớn và nhọn được nâng lên một cách sơ sài bởi cái nịt vú nhỏ xíu, đôi vú căn phồng lên như có ai đang ở trong lồng ngực thổi ra. Phía dưới, giữa cặp đùi mà chị cố ý kẹp lại để không quá lộ liễu, tôi thoáng thấy phía trên cái gò với đám lông được cắt tỉa gọn gàng.
Ván thứ tám chị lại thua. Không chần chờ gì cả, chị Mai cởi cái nịt vú ra. Cặp vú của chị bây giờ trông càng đẹp hơn. Không có chút vải nào nâng nó lên cả, nhưng nó vẫn nhô cao lên, hai cái núm hồng hồng nho nhỏ. Bây giờ chị không có lấy một mảnh vải trên người. Chị sượng sùng nói : - Nhìn như vậy đủ chưa hay muốn chơi nữa ? Tôi nói trong hơi thở : - Chơi nữa.
Ván thứ chín tôi thua. Thế là bây giờ cả hai đều trần truồng. Chi Mai nói : - Người này nhìn người kia. Thế là huề...vốn. - Đã nói rồi mà. Còn "ván bài lật ngửa"nữa. Nếu chị thắng thì lấy kéo cắt luôn hai tai em cũng được. Tôi vừa nói vừa lấy cái kéo đưa cho chị. Chị cười có vẻ rất thích thú rồi rút 3 cây bài. Lần này chị ấy nặng bài khá lâu. Sau khi xem bài xong, Chi Mai vứt bài xuống đất và nằm ngửa xuống giường, đưa tay về phía tôi nói : - Chị thua rồi, bị bù. Em có bù không ? Nếu không thì tới đây đi. Chị đợi ...chị thua lâu quá rồi. Tới đây đi . Mau lên. - Em được có một nút, cứ tưởng không còn tai nữa, nào ngờ lại sướng như thế này. Chi Mai rên lên: - Kẻ chiến thắng muốn làm gì thì làm đi.