Nếu ai đã từng thất tình sẽ thông cảm được nỗi khổ của Lưu khi bị người yêu phụ bạc. Ngày ấy chàng và Tú Quyên yêu nhau tới quên trời đất. Nàng là một thợ uốn tóc chuyên nghiệp. Tốt nghiệp ở Đại Học Thẩm Mỹ San Francisco vào cái tuổi chín mùi nhất của người con gái.
Nước da ngăm đen như lúc nào cũng phơi nắng, làn da mịn tới nỗi khi sờ tay vô, bạn cứ tưởng đó là một mặt lụa mịn màng nhất trên đời này. Tóc nàng lẽ dĩ nhiên là chải kiểurất thời trang và được nâng niu, săn sóc bằng bàn tay chuyên nghiệp của nàng hàng ngày.
Nhưng cái làm cho chàng Lưu say mê là cặp mắt to đen và bờ môi ngọt lịm luôn luôn ướt át của nàng. Nhất là ánh mắt đa tình khi nhìn chàng đắm đuối như chan chứa cả một trời thu, quyện lấy hồn chàng, và tan biến vào da thịt. Lúc ấy, bờ môi nàng còn như mời mọc ân tình.
Ngay ngày đầu tiên gặp nàng. Lưu đã sững người lại, ngân ngơtới bàng hoàng; không lẽ đây là người tình chàng hằng ôm ấp tử lâu trong mộng tưởng. Hôm đó chân tay Lưu thừa thãi. Lời nói ngô nghê tới tức cười.
Về tới nhà, Lưu lấy giấy bút ra tính làm liền một bài thơ như thường lệ khi gặp cảm hứng sinh tình. Nhưng hỡi ơi hồn chàngbaybổng, tứ thơ đã quện lấy người đẹp không rời, làm sao có thể đặt bút đề thơ!
Hôm sau, Lưu lại tới tiệm uốn tóc củanàng. Lẽ dĩ nhiên không phải để cắt tóc nữa, vì đã cắt tóc ngày hôm qua rồi. Chàng lấy cớ gội đầu để gặp nàng thôi. Bàn tay mềm mại của Tú Quyên lùa vô mái tóc đưa hồn chàng tới tận mây xanh. Lúc gội đầu, nàng phải đứng tì vô thành ghế, và vô tình, đùi nàng ép sát tay Lưu. Những cảm giác đê mê, nóng bỏng chạy dài khắp châu thân làm chàng phải nhắm mắt lại Nhưng chỉ được một lúc, Lưa lại vội vàng mở mắt ra để được nhìn thực sát khuôn mặt Tú Quyên đangcúi xuống rất gần. Hình như hơi thở nàng thoang thoảng, hương trinh ngất ngây. Và một sự tình eờ trùng hợp thích thú, khi nàng hỏi: "Anh Lưu định đi đâu mà hôm qua cắt tóc, hôm nay lại gội đầu nữa."
Lưu mỉm cười, nghĩ bụng không lẽ nói toạc móng heo ra là tôi tới đây gặp mặt em cho đỡ nhớthôi hay sao. Nhưng sự thực là như vậy? Tuy nhiên, tối nay cũng có một cô bạn mời chàng đi ăn cưới, nên cũng có thể nói là tối nay đi ăn eưới cho nó đỡ quê. Nhưng tánh Lưu lại ít thích nói trớ qua, tréo lại như vậy, nên nửa đùa nửa thực, nói: "Tối nay tôi đi ăn đám cưới, nhưng thựe sự thì tới đây gặp cô cho đỡ nhớ thôi." Tú Quyên cười khúc khích, hai má ửng hồng: "Cái anh này xạo ghê đi, nói cứ như thực ấy. Nhưng mà tối nay em cũng đi phù dâu cho một con nhỏ bạn nữa." Lưu nhìn nàng, nói: "Ước gì đó là đám cưới tối nay tôi có mặt." Tú Quyên mỉm cười nói: "Nếu qưả thực như vậy, chắc vui lắm." Và quả thực, Lưu và Tú Quyên đã gặp nhau ở bữa tiệc cưới ngày hôm đó. Tú Quyên có vẻ ngỡ ngàng, nắm áo cô dâu giựt giựt khi Lưu tiến lại gần. Chàng nghe nàng nói nho nhỏ với Trâm. . "Trời ơi, cái anh chàng tao mới nói với mày kia kìa." Trâm và chồng nàng cùng cười rộ, đưa tay giới thiệu: "Đây là hoa khôi Tú Quyên, còn đây là Nhà văn Trần văn Lưu, người mà Tú Quyên nhắc mãi từ sớm tới giờ!" Đợi cho hai người ehào nhau xong, Trâm nói: "Bạn bè không hà, bắt tay nhau đi chứ."
Tú Quyên mỉm cười thẹn thùng đưa tay bắt tay Lưu. Không hiểu sao, Lưu lạí nắm tay nàng, thay vì bắt tay, đưa lên môi và cúi đầu hôn bàn tay mũm mĩm đó. Mọi người cười rộ làm mặt Tú Quyên eàng đỏ lên dữ dội. Trâm cũng cười ngất, lắc đầu, nói với Lưa: "Em cũng sợ anh Lưu luôn. Nếu vậy phải phạt ánh dìư người đẹp ra sàn nhẩy đi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi đó. Trai tài gái sắc nhé. Chị Tú Quyên mê văn của anh lắm đó."
Lưu nhìn Tú Quyên như ngử mê, nói: "Ồ thật là hân hạnh. Như vậy, nếu được Tú Quyên cho phép nhẩy bản này với cô, tôi sẽ là người may mắn nhất đêm nay." "Anh Lưa nói quá rồi. Em đâu có ngờ anh là nhà văn em ái mộ từ lâu. Được nhẩy với anh còn gì thích thú hơn nữa."
Thế là hai người quyện lấy nhau trong hơi nhạc mê hồn. Nàng ngất ngây, Lưu thờ thẫn. Cả hai cùng rơi vào tình yêu ngay lần gặp gỡ này. Tối hôm đó đưa Tú Quyên về, nàng đã thì thào bên tai Lưu: "Em có lãng mạn quá không anh?" Lưu bảo nàng: "Có phải chúng mình có duyên nợ tử kiếp nào chăng?" "Anh tin chuyện đó không?" "Tin chứ. Anh đang định xuất bản cuốn truyện Thế Giới Thần Linh, có ngừời nói là anh xạo. Cũng có người bảo nhân vật chính trong truyện thực sự là anh." "Còn anh nói thực sự là thế nào?" "Thực sự là anh yêu em!" ~ Tú Quyên kêu lên nho nhỏ, ôm ghì lấy Lưu. Bờ môi ngọt lịm l~m tay lái xe Lưa chếnh choáng. "Anh ghê lắm, ghét anh quá đi thôi. Không hiểu tại sao em mê tiểu thuyết anh kinh khủng như vậy. Nhiều khi cứ tưởng mình nằm ngay trong cốt chuyện nữa đó."
Ngày tháng trôi qua, cả hai người ngụp lặn trong tình yêu đã hơn một năm rồi. Bỗng nhiên một hôm, Lưa như người trên hành tinh rớt xuống mặt đất. Tú Quyên viết thư cho chàng, nàng đi về Việt Nam với Trần Hùng Phú, một người bạn của Lưu, để ra mắt cha mẹ anh ta làm lễ thành hôn ở đó ? Phú cũng viết cho Lưu một lá thư, trong đó có đoạn khuyên nhủ Lưu hãy lo phận nghèo. Không nên đeo đuổi Tú Quyên nữa, vì chàng không đủ tư cách lo cho cuộc sống của nàng đâu!
Lưu như người mất hồn. Không ăn, không ngử gì được cả tuần lễ nay. Cuối cùng phải xin phép ông chủ nhiệm nghỉ việc để nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Hơn nữa, có muốn làm việc cũng không được, vì còn đầu óc đâu nữa mà viết với lách!
Hôm nay Lưu quyết định đi Thái Lan. Có một người bạn nói với Lưu là ở bên đó có loại gái bao. Cứ trả năm chục đô la là có thể ở với cô ta một ngày như vợ chồng ngay tại nhà các cô ấy. Ăn, ở, đi dạo phố đều được eô nàng vui vẻ chăm lo rất chu đáo như một người vợ hiền. Nếu như vậy, đây có thể là giải pháp làm cho chàng quên đi phần nào những uất hận trong lòng chăng.
Dù đã chủ tâm như vậy, trên máy bay, Lưu vẫn không ngùng nghĩ tới Tú Quyên. Nàng đã phản bội chàng không một chút luyến tiếc. Lưa nhớ mãi những giòng chữ của thằng bạn khốn kiếp viết cho chàng đầy tự mãn: "....mày có điềugìxứngdáng với tìnhyêu của Tú Quyên chứ. Với dồng lương eo hẹp của cái nghề viết lách của mày chăng?..."
Thằng khốn kiếp, nó dựa vào cái bằng tiến sĩ và chức phó giám đốc một công ty đang buôn bán với Việt Nam để cướp đi ngưởi yêu của mình. Lưu thề sẽ có ngày thằng mất dậy đó phải quỳ dưới chân chàng để sám hối tội lỗi nó đã làm.
Vừa bước xuống phi trường, rất nhiều người của các hãng du lịch đã ào tới đón tiếp du khách. Không còn có hào hứng du ngoạn, Lưu chỉ muốn về thẳng khách sạn để nghỉ ngơi. Nhưng một bàn tay xương xẩu bỗng vỗ nhẹ lên vai chàng, cùng với một câu nói khiến sau này làm cuộc đời Lưu xáo trộn tới kinh người. Giọng nói thâm trầm của một ông lão gầy như que củi, với một giọng Anh ngữ thật khó nghe, đặc quẹo những âm thanh địa phương: "Hình như ông ôm trong lòng một mối hận tình lớn lắm. Cứ yên lòng, tôi sẽ giới thiệu ông với một ông thầy pháp thuật rất cao cường, có thể trả thù cho ông." Lưa cố mỉm cười, hỏi: "Ở vào thế kỷ vệ tinh, điện toán này, lại có chuyện đó xẩy ra được hay sao?" Ông lão nhìn thẳng vào mắt Lưu một chập thực lâu, từ từ nói: "Này ông bạn, Thầy La Cát không phải là một người tầm thường đâu. Ông đang ôm trong lòng một mối hận thù thì phải biết thầy La Cát chính là Thần Hận Thù đó. Chỉ cần đệ tử của ngài giúp ông cũng đủ rồi. Một trăm đô la thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn ông tới đền thờ của thầy La Cát."
Tự nhiên đầu óc Lưu thật mê muội, nghe nói tới trả thù là không tự chủ được nứa. Móc liền năm chục đô la đưa cho ông lão và cho ông ta địa chỉ, cũng như Bố phòng của chàng. Khi về tới kháeh sạn Lưu mới thấy mình sao ngu si tới thế. Chỉ có một câu nói rẻ tiền như vậy mà cũng để cho người ta gait hết mấy chục bạc thực là tức cười.
Nhưng Lưa đã lầm, ông lão đến đúng như lời hẹn. Ông nói với chàng: "Này ông bạn, đường tới đền thờ của thầy La Cát khá là xa, chúng ta phải lên đường thực sớm mới có thể trở về cùng ngày được."
Lưu bảo ông lão ngồi chờ một chút, ehàngvội vàng rửa mặt rồi phóng ra theo ông taxuống đường ngay. Cả hai leo lên một chiếc xe Jeep của ông đã mướn sẵn, và ông cũng không quên đưa ngay biên lai thuê xe và mướn tài xế cho Lưu. Chàng mau mắn móc túi trả tiền mướn xe liền, cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ vài chục đô.
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi thành phố, hướng về vuong quê Rồi phóng vù vù về những làng hẻo lánh.
Sau sáu tiếng đồng hồ vất vả. Ông lão chỉ cho người tài xế lái xe vào một làng thực nhỏ, cheo leo bên sưừn đồi. Lưu thấy ông lão và người tài xếnói chuyện với nhau hình như gay cấn lắm, nhưng chàng không hiểu gì vì họ nói bằng tiếng Thái. Sau cùng người tài xếcho xe chạy lên đồi, nhưng anh tanhất định không chịu vào làng. Anh ta muốn ngồi lại trên xe chờ, chứ không chịu theo hai người. Lưu lấy làm lạ hỏi ông lão tại Bao anh ta lại chịungồi dưới ánh nắng cháy da như vậy mà không đi theo vô làng có phải dễ chịu hơn không. óng lão mỉm cười, nói: "Xin ông đừng bận tâm. Cái thứ nhát gan này mà dám làm cái gì chứ."
Ông lão dắt Lưu men theo một con đường nhỏ vô làng. Nhà cửa ở đây chẳng có cái nào ra hồn, toàn là những lều tranh lụp sụp. Ông lão dẫn chàng đi quanh co một hồi, cuối cùng tới trước một ngôi đền. Cánh cửa đền sơn mầu đỏ sậm. Trên cửa có những hàng chữ Thái trông như vẽ bùa. Ông lão gõ cửa. Một người đàn ông trông như một bộ xương, cao lênh khênh, nước da đen xậm, ra mở cửa. Ông lão ghé sát miệng vô tai người này thì thầm một lúc Người đàn ông vừa liếc mắt nhìn Lưu, vừa nhìn vào bên trong đền rồi lắc đầu. Ông lão quay qua bảo chàng: "Ngài La Cát đang bế quan. Đây là đệ tử của ngài tên Song Ba. Ngài La Cát đã cảnh cáo các đệ tử không được đưa Ma Ngải cho người lạ."
Lưu nhớ ngay tới nhữngngày theo cô bé chơi bời ở khu San Francisco, đi thỉnh bùa phép nạo tiền khách làngchơi. Chàng còn lạ gì những người luyện bùa, nuôi ma, dù cho có giữ vững môn qui tới đâu, trong đám đệ tử thếnào cũng éo đứa ham tiền làm bậy. Cùng lúc ấy, hình ảnh tên Phú và Tú Quyên hiện rõ trong đầu ehàng nên không còn suy nghĩ gì nữa. Lưu móc ra hai ngàn đô la trao cho tên Song Ba. Cặp mắt của y mở thực to, miệng há hốc tới sững sờ. Hiển nhiên một người nhưy ở nơi hẻo lánh này, chưa chắc cả đời đã nhìn thấy một số tiền nhiều như vậy. Y nuốt nước miếng ừng ực, chụp vội số tiền, trông trước nhìn sau và chạy một hơi vô trong dền như gió. Lưu định bước theo. Ông lão cản lại, nói: "Ông không nên vào trong đó, cứ đợi y sẽ trở ra bây Chỉ vài phút sau, Song Ba đã trở ra với dáng điệu thực hấp tấp và hồi hộp. Y thở hổn hển thấy rõ và cặp mắt cũng thật láo liên. Đưa cho ông lão một cái vỏ sò thật lớn và một bụi ngải. Y nói một hồi, sau cùng đưa cho Lưu một miếng giấy có viết mấy chữ. Ông lão bảo chàng: "Song Ba nói đó là thần chú luyện Ma Ngải. óng hãy cất đi về nhà nhờ người phiên âm ra mà học thuộc lòng, rồi đốt mà uống. Khi nào kêu Ma Ngải về ăn thì phải đọc thần chú này mới có linh hiệu. Chỉ cần ba mươi sáu ngày là ông trả được thù."
Chờ cho ông lão nói với Lưa xong, Song Ba cúi đầu, chắp tay trước ngưc chào chàng, tỏ ý cám ơn rồi vội vàng đóng cửa lại ngay.
Ông lão trao cho Lưu chiếc vỏ sò, nói: "Đây là Ma Ngải, ông hãy trích máu tươi ở ngực nơi trái tim cho nó uống trong ba ngày đầu. Nó sẽ trở thành một con ma nữ. Phải nhớ là chích máu ở ngực ông và vào đúng mười hai giờ đêm. Ba mươi ngày tiếp theo sau, cho nó uống máu ở đâu cũng được, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, eứ cắt máu ở ngón tay ra cho nó uống là tiện nhất. Vì lúc đó nó cũng cứng cáp rồi." Nói xong, ông đưa cao bụi ngải cầm ở tay trái, nói: "Còn đây là cây ngải mà con ma phải ẩn ở trong đó. Loại ngải này tôi e khó sống ở khí hậu bên Mỹ. Tốt nhất ông nên luyện ở đây. Tôi có thể mướn nhà cho ông, chỉ trên dưới một trăm đô la một tháng là cùng. Trong vòng hai tháng, ông có dư thì giờ nuôi Ma Ngải rồi. Lúc ấy lo gì không trả được thù."
Lưu ôm cả bụi ngải và chiếc vỏ sò có con Ma Ngải trong đó Trên đườngvề khách sạn, Lưu mau mắn trả nốt sốtiền năm chục đô la còn lại cho ông lão và tính mở chiếc vỏ sò ra coi. Ông lão cản chàng lại, nói: "Không thể mở vỏ sò ra bây giờ được. Bởi vì trong đó có một cái trứng Ma Ngải. Mở yỏ sò ra bây giờ là trứng ung ngay. Phải tới nửa đêm, cởi hết quần áo, nằm ngửa, bấy giờ mới mở vỏ sò. Lấy chiếc đũa tre trong đó, chích lên ngực một cái cho máu rỉ ra. Quay đầu đũa tre lại, phía dèm dẹp đó, khều trứng con Ma Ngải ra khỏi chất nước sền sệt trong vỏ sò, để nó ngay lên ngực, chỗ ông chích máu lúc nãy. Trứng Ma Ngải gặp nhiệt độ trong người ông chỉ vài phút sẽ nở ngay ra một con ma con. Nó sẽ hút máu ông liền. Nhưng không lo, nó chỉ hút được một giọt là no cứng bụng rồi. Chờ cho nó không hút nữa, lại lấy chiếc đũa tre khều nó để lên cây ngải cho nó hút mủ cây. Xong cất chiếc đũa tre vô vỏ sò để nó được ngâm nước trong đó. Tối mai ông lại lấy đũa tre ra, chích vô chỗ ông chích hôm qua cho máu rỉ ra. Khều con Ma Ngải trên cây xuống, để nó hút máu và ngày thứ ba cũng làm như vậy. Trong ba ngày này, tuyệt đối không được dùng vật gì khác ngoài chiếc đũa tre để khều con Ma Ngủi. Nếu không, nó sẽ chết ngay. Tối thứ ba, Ma Ngải sẽ ngử luôn với ông cho tới sáng, và nó tự biết trở về cây ngải một mình rồi. Từ tối thứ tư trở đi, ông không phải chích máu ở ngllc nữa. Có thể ở đâu cũng được, nhưng tôi nghĩ tốt nhất ở đầu ngón tay là hơn. Vì lúc đó ông phải cho nó uống máu lúc nó đang nằm trên cây ngải. Cứ như thế cho tới ngày thứ ba mươi sáu là thành công rồi. Nó sẽ giúp ông trả thù và ông cũng có thể bảo nó làm những gì ông cần thiết nữa."
Tối hôm qua Lưu nghe lời ông lão, không mở vở sò ra ngay vì về tới nhà đã khuya, mệt quá rồi. Ông lão lại hẹn gặp sáng nay tới dắt chàng đi mướn nhà. Nhưng đêm qua Lưa đã quyết định về Việt Nam, vì chợt khám phá ra một điều lầm lẫn lúc còn ở San Francisco quyết định qua Thái Lan, kiếm gái bao giải trí cho quên hận tình.
Điều lầm lẫn này nếu trong những ngày chàng bình tĩnh chắc chắn không bao giờ chàng phạm phải.
Đó là tối hôm qua, khi Lưu đem Ma Ngải về rồi. Mệt mỏi nên đi tắm và leo lên giường định ngủ một giấc cho lại sức Ai ngờ chàng không thế nào chợp mắt được. Hình ảnh Tú Quyên cứ lởn vởn trong tâm trí Lưu hoài. Cho tới nửa đêm, chàng mặc quần áo vào, xuống phố tìm gái chơi cho đỡ buồn như dự định còn ở Mỹ.
Trên con đườhgnày, những quán đêm và các tiệm rượu có gái mở cửa san sát. Lưu vô đại một quán ngayđầu đường, có để cả giá tiền uống rượu bằng tiếng Anh ở ngoài. Thếnhưng vô tới trong, kêu bia uống, mấy cô chạy bàn chẳng có cô nào biết một chữ tiếng Anh nào. Loay hoay mãi mới kêu được chai bia. Vài phút sau, mấy cô gái ở trong mới chạy rabu quanh Lưu, có được một cô biết nói chút ít tiếng Anh. Nhưng chàng thấy mình ra dấu nhiều hơn là nói chuyện. Được cái cô nào cũng thực dễ dãi. Điều Lưu khám phá ra là nói chuyện bằngtay ở đây khoái hơn bằngmiệng. Những bộ ngực núi lửa nung núc ép sát thân thể chàng, cọ vào lưng, ép vào đùi, tì vô vai, có lúc ấn cả vô miệng. Lưu muốn chết ngộp trong những khối thịt nóng bỏng ấy. Và gần về sáng, một cô rủ Lưu về nhà. Lẽ dĩ nhiên làm sao chàng từ chối được. Những ly bia đã nưng người Lưu nóng bỏng trên da thịt mấy cô gái Thái Lan hầu rượu này.
Nhất là Lisa, cô gái mời Lưu về nhà lại là người nói được chút ít tiếng Anh, và cũng là tay bạo phổi nhất trong đám gái ngồi với chàng đêm nay.
Vừa về tới nhà, đóng cửa lại là cô ta đã ôm chầm lấy Lưu, làm như nhân tình đi đâu xa lâu ngày mới gặp lại.
Lưu kéo cô ta ngồi xuống giường. Đây quả thực là một căn nhà, nhưng phải nói cái giường đã chiếm gần hết diện tích căn nhà! Còn lại là bếp, buồng tắm, cầu tiêu và chỉ có như thế thôi. Lưa hỏi Lisa. . "Nhà như thế này, em ăn cơln ở đâu?"
Lisa buông Lưu ra đập đập lên tấm phản duy nhất hai người đang ngồi. "Thì ăn ở trên giường này nè. Anh có muốn ăn cơm không. Em dọn anh ăn nhé."
Lưu lắc đầu ngay. "Không, anh ăn cơnl ở nhà rồi mới đi chơi, em có đói thì ăn đi."
Lisa mỉm cười, đứng dậy cởi quần áo thực tự nhiên, máng lên một cái đinh đóng trên vách. Nàng cứ trần truồng như vậy, vô bếp múc cơnl. Leo lên giường ngồi ăn ngon lành. Lưu nhìn nàng tội nghiệp, nghĩ lại ngày nào còn ở Việt Nam, nhà Lưu ở trong một hẻm lao động cũng như thế này mà thôi. Cả nhà cũng chỉ có một cái di văng, ăn uống, tiếp khách, ngủ nghê cũng chỉ có chỗ đó. Duy có hơn nhà Lisa ở chỗ chàng còn một tủ sách và cái bàn nho nhỏ để ngồi viết bài cho dăm tờ báo kiếm sống. Khi vượt biên qua Mỹ, Lưu được bà con qua sau này nói lại, mấy anh hàngxóm thân thiết của chàng qua lấy hết đồ đạc đem bán và dỡ luôn cả kèo cột, mái tôn làm chuồng nuôi gà, nuôi heo.
Đợi cho Lisa ăn cơnl xong, Lưa cũng cởi quần áo, chỉ còn chừa lại cái quần lót. Bắt chước nàng máng quần áo lên vách. Lisa nhìn Lưu cười thực tươi, nàng xoa nhè nhẹ lên bụng, nói: "Em no quá rồi." Lưu mỉm cười. : "Bây giờ em muốn đi ngủ chưa?" Lisa bá lấy cố chàng, hôn nhẹ lên má. "Ngu thếnào được hả anh. Em mời anh về đây hầu hạ anh mà." Lưu bật cười, hỏi: "Hầu hạ thế nào đây?" Lisa cũng cười, vỗ vỗ xuống giường nói: "Anh nằm xuống đây đi, em đấm bóp cho."
Lưu nằm xuốngngay và eảm thấy nàng có lý, vì từ sáng sớnl tới giờ chàngmệt mỏi kinh khủngmà khôngbiết mình muốn cái gì. Lisa đứng lên, nàng đạp một bàn chân lên lưng Lưu, gót chân ấn mạnh dọc theo xương sống. Những tiếng lách cách từ khớp xương kêu lên làm chàng sướng tê người. Lưu ngoái đầu lại, nhìn lên dọc theo đùi nàng. Bờ lông măng mọc thực dầy, nhìn sát như một tấm thảo rêuxanh tuyệt đẹp. Bộ ngực to tròn rungrinh mỗi lần nàng cử động làm chàng ngây ngất.
Một lúc sau, Lisa ngồi xuống bên cạnh Lưu, xoa bóp khắp những bắt thịt trên lưng làm Lưu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tới khi chàng thức dậy, mặt trời đã đứngbóng và Lisa cũng vừa trongbuồng tắm đi ra. Những hạt nước còn đọng trên thân thể nàng lónglánh nhưsương ban mai. "Hôm qưa anh ngủ ngon quá nên em không dám phá anh. Sáng nay dậy sớnl, em tắm rửa sẵn chờ anh dậy." Lưu nằm lười biếng, hỏi: "Chờ anh dậy làm gì?" "Thì... thì... anh muốn làm gì thì làm chứ, ai biết đâu." Lưu với tay kéo nàng nằm xuống. "Hôm nay em định không đi làm sao?" "Không, em nằm đây với anh." Lưu mỉm cười. "Nằm chỗ nào?" Lisa trườn ngay lên mình Lưu, hỏi: "Em nằm đây có được không?"
Da thịt nàng mát rười rượi, trong khi người Lưu nóng hôi hổi. Tim chàng đập mạnh, hơi thở hình như thật gấp rút, Lưu vòng tay ôm ghì lấy nàng, hình như chàng rít lên khỉ nàng rập người xuống...
Lúc ấy hình ảnh Tú Quyên lại hiện thực rõ trong đầu Lưu, chân tay chàng buông suôi, sụi lơ. Không còn thiết gì tới thân thể ngút ngàn của người con gái xứ Thái này nữa.
Khi về tới khách sạn, Lưa đã thấy ông lão ngồi chờ ở phòng khách. Chàng cho ông biết ý định trở về Việt Nam và phải luyện con Ma Ngải ở đó. Ông lão tỏ vẻ không vui. Lưu móc ra một trăm đô la trao cho ông, nói: "Đây là tiền biêú cụ hút thuốc. Khi xong việc rồi tôi sẽ tới đây kiếm lại cụ." Ông lão mừng rỡ, cám ơn rối rít. Ghi địa chỉ của ông trao cho Lưu và nói: "Xin cám ơn ông, đây là địa chỉ nhà tôi. Khi nào có chuyện gì xin ông cứ tới đây kiếm, hoặc viết thư, chắc chắn tôi sẽ làm tất cả nhữnggì có thểlàm được để ôngvừa lòng."
Lưu tiễn ông lão ra về và lên phòng xách hành lý ra thẳng phi trường. * * *
Chỉ vài giờ sau Lưu đã xuống phi trườllg Tân Sơn Nhất. Lẽ dĩ nhiên chẳng có ai ra đưa đón như những Việt kiều khác. Dù bạn bè rất đông và nhiều người sống bằng tiền của Lưu gửi về từ Mỹ. Nhưng nhất định kỳ này trở về chàng không cho ai biết, vì muốn dấu tung tích để nuôi Ma Ngải và trả thù cho bằng được. Thằng khốn nạn đã cướp người yêu của chàng không thể nào thoả mãn được dục vọng eủa y. Nhất định Lưu phải đoạt lại người tình bé bỏng này. Nếu không, thằng khốn nạn Trần Hùng Phú cũng không thếnào sống thoải mái với Tú Quyên yêu kiều của chàng như vậy được.
Vừa bước ra khỏi sân bay, đã có hàng trãm người vừa xe ôm, vừa taxi xúm lại đón khách. Lưu không dám theo nhứngngười này vì kinh nghiện củanhữngngười đi trước. Chàng leo lên xe của hãng du lịch ngay. Về tới khách sạn, cất đồ đạc và quần áo vào tủ, Lưu xuống đường kêu một chiếc xe ôm chở tới nhà thằng Thi liền. Thi là một đứa em nuôi của Lưu hồi còn ở Việt Nam và sau này thỉnh thoảng hàng cúng gửi cho nó chút ít quà để sống. Tội nghiệp thằng nhỏ, đã nghèo lại có cả chục đứa con. Gia đình nó sống thực nheo nhóc tuốt bên Thủ Thiêm từ hồi nào tới giờ.
Cả nhà Thi đang ăn cơm trưa, thấy Lưu tới giật mình. Thi vội buông chén cơnl, chạy ra ôm chầm lấy Lưu, nước mắt lưng tròng. "Trời ơi anh Hai, anh về đây hồi nào vậy. Sao không báo trước cho tụi em ra phi trường đón."
Lưu vỗ nhè nhẹ sau lưng Thi, nói: "Anh về có công chuyện, không muốn ồn ào. Chỉ có tụi em biết thôi. Nhưng mà bây giờ ăn cum đi rồi làm gì thì làm.
Thi lụp chụp buông Lưu ra, la mấy đứa nhỏ ngồi sích vào nhau cho chàng ngồi xuống chiếc chiếu rách trải giữa nhà, dùng để làm bàn ăn cơln. Mấy đứa bé nhìn Lưu đăm đăm. Lẽ dĩ nhiên là chúng không biết chàng là ai, vì hầu hết khi Lưu vượt biên có đứa còn ắm trên tay. Có đứa chưa sanh. Thằng lớn nhất cũng mới có ba tuổi. Vợ Thi lật đật lấy thêm một cái chén, gắp cho Lưu một củ khoai, nàng cười gượng, mời: "Anh Hai tới hơi trễ, tụi em không nấu đủ cơm ăn tạm củ khoai nhé anh."
Lưu mỉm cười gật đầu, đỡ cái chén. Nhìn vô mâm cơm chàng biết tụi nó cũng vừa mới dọn ra đây thôi. Trong những chén cơnl của mấy đứa nhỏ, có đứa nào có hột gạo nào đâu. Chúng nó đang ăn khoai trừ cơm chứ còn gì nữa. Chính giữa mâm cơm chỉ cóù đa muối vừng và một tô canh rau muống thực bự. "Hồi này tụi em làm ăn ra sao?" Thi thở dài. "Thì em vẫn đạp xích lô, vợ em nuôi ba con gà và ra chợ chiều mua bán mấy con tôm, con tép." "Mấy đứa nhỏ đi học ở đâu?" "Chúng nó có đứa nào đi học hành gì đâu, con nhỏ lớn thì theo mẹ ra ehợ bán buôn. Còn mấy thằng choai choai này thì ở nhà coi lẫn nhau, nuôi ba con gà thôi mà."
Lưu cắn củ khoai mà muốn nghẹn ở cổ, nhưng cũng cố nuốt. Những đứa bé ăn uống thực ngon lành. Hình như củ khoai trong chén chàng lớn nhất. Lưu chỉ ăn vài miếng rồi bẻ củ khoai cho mấy đứa nhỏ đã ăn hết phần của chúng, nhưng vẫn còn thòm thèm. Thi la lên: "Mấy đứa mày đâu có được ăn khoai của bác." Lưu mĩm cười nói ngay: "Ăn đi các cháu, bác ăn cơm ở khách sạn rồi, không đói đâu Để chúc nữa bác đưa tiền cho mẹ cháu mua bao gạo về nấu cơm chiều ăn nhé." Một đứa nhìn Lưu đăm đăm hỏi: ' "Chiều nay có gạo nấu cơm hả bác." Lưu gật đầu: "Ừ cả thịt gà nữa." Thằng nhỏ trợn mắt nhìn Lưu: "Mẹ nói gà nuôi lớn để đẻ trứng đó bác Hai. Khôngthịt được đâu, Vợ chồng Thi và Lưu cùng cười lớn, Thi nạt eơn: "Thằng Tí không được hỗn chứ. Bác Hai không thịt con gà của con đâu. Bác mua con gà khác về làm thịt đó." Thằng nhỏ tròn mắt hỏi mẹ nó: "Bố nói thực không hở mẹ?" Lưu xoa đầu thằng bé. "Thực đó, bác sẽ mua nguyên một con gà trống thực bự nấu cơm tối nay ăn, cháu chịu không?" Cả đám trẻ nhao nhao lên. "Cháu ăn nữa nhé bác Hai." "Cháu nữa." "Cháu nữa. Lâu lắm rồi cháu khôngđược ăn miếngthịt gà nào đó." Thi có vẻ hơi ngượng vì cảnh nghèo của mình, mắng át lũ con: "Tụi mày có im đi không, ồn ào qúa đi. Ăn cơm xong, ra sân chơi, tối nay đứa nào cũng được ăn hết đó."
Đám trẻ reo hò kéo nhau ra sân ngay. Chúng ồn ào đó rồi cũng tản nát ngay đó. Lưu móc túi đưa cho vợ Thi một trăm đô, nói: "Em cầm lấy mua gạo và ít thức ăn cho tụi nhỏ. Phải nhớ là tối nay có cơm và một con gù trống thực to đó." Mặt vợ Thi sáng lên, nàng suýt soa: "Trời ơi, sao anh Hai cho tụi em nhiều thế." Lưu mỉm cười: . "Không nhiều đâu, anh còn ăn ở đây dài dài mà." "Chỉ sợ anh chê thôi, chứ anh mà ở đây còn gì hơn nữa." Thi nhìn Lưu hỏi: "Bây giờ anh ở đâu, định về đây ở bao lâu." Lưu ngần ngừ nói: "Anh cũng không biết bao giờ trở lại My. Tuy nhiên, chắc chắn phải ở lại đây vài tháng. Bây giờ ở tạm khách của công ty du lịch. Nhưng anh tới đây định nhờ em mướn dùm căn nhà nào tĩnh mịch ở vùng này cho đỡ tốn." Thi vui ra mặt, nói ngay: "Vậy thì hay quá, ngay đầu đường này có một căn nhà thật xinh. Tường gạch, mái ngói, họ đang muốn bán. Nhưng em có thể hỏi mướn vài tháng cho anh ở được. Không mắc đâu." Vợ Thi nhìn chồng, hỏi: "Nhà ông Ba Hiển hả?" Thi gật đầu: "Ừ căn nhà đó." Vợ thi có vẻ hơi ngại. "Em sợ ông ấy chỉ muốn bán nhà để trả nợ thôi, chứ có phải dư dả gì đâu mà cho mướn nhà." Lưu hỏi Thi: "Ông ấy muốn bán bao nhiêu?" "Dạ, hai lượng. Nhưng có thẩ bớt nữa được. Căn nhà thì không rộng lắm, nhưng được cái vườn chung quanh rộng, lại có cây cối mát mẻ nữa. Nêú phải như lúc bình thường thì căn nhà này cũng phải bốn năm cây đó anh Hai." Lưu nói ngay: ' "Mua cho anh đi." Thi ngạc nhiên hỏi: "Anh mua nhà làm chi ở vuong này vậy? Bộ tính ở luôn không về Mỹ nữa hay sao?" Vợ Thi cười khúc khích: "Anh Hai nói chơi thôi, chứ anh làm sao ở nơi nghèo nàn này được. Dù cho anh trở về đây làm ăn thì cũng phải mua nhà ở Sài gòn, chứ lẽ nào chui qua khu Thủ Thiêm này hả." Lưu ngần ngừ, nói: "Tại các em không biết, anh có nỗi khổ tâm mới về đây, chứ không ở luôn đây đâu." Thi mau mắn hỏi: "Chuyện gì vậy anh tụi em có thể giúp gì được anh không?" Lưu gật đầu, tử từ kể lại hết câu chuyện Tú Quyên và Trần Hùng Phú. Sau cùng bảo vợ chồng Thi: "Bởi vậy anh mới phải về đây. Bây giờ tụi em giúp anh mua căn nhà đó đi. Hai cây cũng không bao nhiêu đâu, chỉ có điều anh đứng tên không được. Còn tụi em cũng có nhà rồi, có mua được nữa không? Anh đi lâu không biết luật lệ mới bây giờ ra sao?" Thi nghe Lưu kể xong câu chuyện, nghiến răng nói: "Để em lụi cho thằng khốn nạn đó một dao là yên chứ gì Anh làm gì phải khổ sở thế." Vợ Thi nói át chồng: "Anh này chỉ được cái nóng sảng thôi, đừng có làm hư việc của anh Hai chứ." - ngừng một lát, nàng nói tiếp... "Em có một thằng em trai chưa có vợ con gì, nó cũng đi đạp xích lô như nhà em và mướn nhà ở gần đây, để em nhờ nó đứng tên dùm, chắc chắn được." Lưu mừag rỡ, nói: "Được như thế còn gì bằng nữa. Xong việc, anh về Mỹ, sẽ để cho nó ở đó giữ nhà cho anh, khỏi phải mướn nhà nữa." Vợ Thi tươi hẳn nét mặt, lụp chụp nói: "Như vậy thì hay quá rồi, tự nhiên thằng nhỏ có nhà ở khỏi trả tiền còn gì sướng hơn nữa." Thi nhanh nhẩu. "Nếu vậy để em chạy qua nhà ông Ba Hiển, kêu ông ta lại đây cho mau chuyện." Lưu gật đầu, nói: "Ừ em đi đi."
Thi lật đật lấy xe xích lô đi ngay, chỉ vài phút sau Thi đã chở ông chủ nhà tới. Nói chuyện một lát lại chở Lưu đi coi nhà luôn và chàng bằng lòng mua ngay. Căn nhà thật lý tưởng cho chàng nuôi Ma Ngải.
Lưu thích nhất cái chái nho nhỏ bẻn hông nhà. Thật là thích hợp làm chỗ nuôi ma. ớ đó có thể kê được một cái đi văng và một cái bàn đủ để trồng chậu ngải. Phòng lại có cửa nẻo thực chắc chắn và kín đáo, nơi này ông Ba Hiển làm phòng ngủ cho đứa con gái hồi nó chưa đi lấy chồng. Phía ngoài có một phòng khách và một phòng ngủ liền với nhà bếp và phòng tắm. Cái phòng nho nhỏ Lưu dự định làm chỗ nuôi ma có cửa ăn thôngra cả phòngngủ và phòng khách.
Thế là Lưu có thẩ dọn nhà ngay lập tức, còn giấy tờ vợ chồng Thi và thằng em vợ của nó lo cho chàng sau. Tối nay Lưu nhất định mở vỏ sò cho trứng ma nở.
Lưu trao cho vợ Thi tiền mua nhà, rồi cùng Thi lên Sàigòn mua ít đồ đạc và và khách sạn lấy quần áo, bụi ngải và chiếc vỏ sò có trứng Ma Ngải. Chỉ tới tám giờ tối là mọi chuyện đều đâu vào đó. Lưu thấy trong lòng vui sướng làm sao. Như thế là cái mạng chó của thằng Trần Hùng Phú chỉ còn sống được ba mươi sáu ngày nữa là cùng. Nhất định nó phải dền tội. Cái tội ngang nhiên cướp người yêu của chàng.
Tắm rửa thực sạch sẽ, chờ tới đúng mười hai giờ đêm. Lưu vô phòng nuôi ma. Cởi hết quần áo. Lấy dao nậy chiếc vỏ sò Trong đó quả có một cái trứng lớn bằng trứng chim se sẻ và một cây đũa tre vót thật khéo, một đầu nhọn hoắt, một đầu dèm dẹp như cái muỗm nho nhỏ. Cả hai thứ này dều nằm trong một chất nước sền sệt như nhớt, mầu đen thui.
Lưu lấy chiếc đũa tre ra, nằm xuống đi văng, chích một mũi ngay trên ngực chỗ trái tim như ông lão dặn, rồi khều trái trứng ma đặt vô chỗ mới chích. Máu trên ngưc chàng rỉ ra, tự nhiên hút lấy trái trứng như nam châm hút sắt. Độ nửa giờ sau, trái trứng tách làm hai. Lưu nghểnh cổ lên nhìn, một con vật giống như con khỉ, nhỏ bằng hạt bắp, yêú ớt bò ra.
Chân tay nó dài như chân con nhền nhện. Cái mặt nhăn nheo coi dễ sợ. Đặc biệt hai con mắt nó nhỏ li ti mà đã phát ra một luồng ánh sáng xanh lè, trông tới rợn người. Nó từ từ bò ra khỏi vỏ trứng, lấy đầu ủi cái vỏ ra khỏi chỗ vết máu và cúi xuống hút máu chàng. Mình mẩy Lưu nổi gai ốc, tóc tai chàng dựng đứng. Vừa thích, vừa sợ.
Lưu bắt đầu lâm râm đọc câu thần chú của tên Song Ba trao. Con ma ngửng lên nhìn chàng. ánh mắt xanh lè của nó tự nhiên làm Lưu bùôn ngủ ghê hồn và không biết chàng lịm đi tự lúc nào. .
Con ma trên ngưc Lưa tự nhiên nặng trĩu. Không lẽ nó lứn mau như vậy được hay sao. Chàng từ từ mở mắt và vô cùng ngạc nhiên thấy một thiếu nữ đẹp như tiên đang nằm trên mình, nàng say sưa hôn lên ngực Lưu ngay chỗ trái tim. Chàng cố mở mắt thật to, nhìn cho kỹ, lại thấy người con gái ấy có dáng quen quen. Đưa tay dụi mắt và lần này Lưu đã nhận ra nàng là ai.
Sao lại có thể như vậy được? Lưu nghĩ mình đang nằm mơ chăng? Nhưng quả thực người con gái đang nằm trên mình chàng là Tú Quyên chứ còn ai. Lưu không tự chủ được nừa, vòngtay ôm lâý nàng. Bàn tay vừa chạm vô mình Tú Quyên bỗng tê buốt như chạm phải điện cao thế. Lưu giật thót người lên, bàng hoàng. Trước mắt chàng bây giờ lại là con Ma Ngải và tay Lưu vẫn còn trong thế chực ôm lấy nó.
Hai mắt con MaNgải toé ra tia nhìn như đổ hào quang, nó nhìn Lưu thật hung dữ như căm hận ghê gớm. Vừa đây nó đã lớn bằng ngón tay rồi. Lưu chợt nhớ lời ông lão dặn: trong ba ngày phải lấy chiếc đũa tre khều nó chứ không được đụng tay vô mình con Ma Ngải. Bỗng chuông đồng hồ gõ sáu tiếng. Lưu giật mình, thì ra trời đã sáng rồi hay sao. Như thế là chàng đã nằm trong phòng nuôi Ma Ngải tới sáu tiếng đồng hồ rồi. Lưu lật đật lấy chiếc đũa tre khều con Ma Ngải bỏ lên bụi ngải được trồng trong góc phòng. Con Ma Ngải bấu lấy cành cây ngay. Miệng táp chiếc lá gần đó nhai một cách ngon lành, nó ăn lá ngải nghe sồn sột và chỉ một thoáng hết chiếc lá. Lưu thấy những điều ông lão dặn chàng, có nhiều điều không đúng. Nhưng chẳng sao, miễn là nuôi được con Ma Ngải trả thù thì thôi. Lưu mặc quần áo, ra nhà ngoài. Chàng không quên khóa cửa cấn thận. Bây giờ Lưu mới thấy chỗ vết thương ở ngực lớh bằng đồng xu, chứ không nhỏ như lúc chàng chích bằng chiếc đũa tre lấy trong vỏ sò nữa. Máu đã khô lại trên miệng vết thương. Lưu lấy băng keo dán chỗ đó lại chàng sợ có thể nhiễm trùng thì khốn.